Em vốn từng đọc được câu nói thế này: “Có người hỏi tôi: chia tay lâu như vậy rồi có còn nhớ người yêu cũ không? Biết nói sao nhỉ: nếu như nói có thì có vẻ đa tình, còn nếu như nói không thì rất tuyệt tình. Có thể nói thế này: khi đi trên đường, vô tình đụng phải cây cột điện, rất đau. Từ đó về sau khi đi thì luôn tránh cây cột điện ra. Rất lâu sau đó đã quên mình từng bị đau, nhưng cây cột điện thì vẫn cứ nằm chỗ đó.”
Người yêu cũ – giống như thứ vũ khí sắc bén đâm thẳng vào tim cào cấu làm em tổn thương. Người yêu cũ có lẽ là ba tiếng mà chẳng ai muốn nó tồn tại trong cuộc đời của mình. Em, cũng chẳng ngoại lệ đâu anh.
Chúng ta đã từng hàn huyên thâu đêm, chúng ta đã từng vì nhau mà hi sinh nhiều thứ, chúng đã từng sống cùng cảm xúc, chúng ta đã từng làm cho nhau hạnh phúc bởi những việc làm rất giản đơn, cũng đã từng vô tình tổn thương nhau sau những lần tranh cãi, chúng ta đã từng cùng nhau hẹn thề ước nguyện và vô vàn hồi ức cùng nhau!
Rồi mọi thứ cũng đến, ngày mà ta đi đủ một vòng tròn: người dưng – bạn bè – người thương – và lại trở về người dưng. Có phải người yêu cũ là thứ gì đó rất ngọt ngào nhưng cũng rất sâu cay với bao cô gái như em. Không biết bao cô gái đã chịu những tổn thương mang tên người yêu cũ- sẽ ko còn muốn liên lạc, đào bới quá khứ thậm chí căm hận người yêu cũ.
Anh hỏi em vì sao ư? Em cười, bởi chẳng ai muốn tự mình đâm thêm vào vết thương của mình khi nó vẫn còn đang rỉ máu đâu anh. Và em, em cũng chẳng muốn khai quật lại bao kỉ niệm mình từng có bên nhau, để cho mình em tự bứt dứt nghĩ chuyện quá khứ trong bối cảnh hiện tại.
Anh hỏi em chia tay rồi sao không thể là bạn? Em chỉ cười! Nhiều hơn một nụ cười là em hận. Hận anh! Anh biết không, khi mà em còn hận nghĩa là em còn yêu anh nhiều lắm.
Thời điểm đó em còn nhớ nhiều lắm chuyện trước kia, nhớ nhiều lắm hình bóng, yêu nhiều lắm con người anh. Là vì em còn quá yêu, dằn vặt rằng sao em còn quá thương anh mà anh lại nỡ phụ em tới vậy, những thứ trước kia chỉ là chớp nhoáng qua đường sao anh? Chính vì một người thì hết lòng thương một kẻ thì hết lòng rũ bỏ… sao em có thể không hận đây anh?
Nếu như ngày mà em có thể bình thường hoá với anh, thì chắc ngày đó em chẳng còn thương anh nữa rồi!