Dường như cảm giác bồng bềnh gắn bó mỗi khi trưa về, mỗi đứa cặm cụi làm một việc, lặt đi lặt lại những bó rau cùng lẫn những câu chuyện phiếm, đang là một thứ thuốc phiện khiến bọn tôi vùi mình êm ái trong hiện tại.

1. Phụ nữ đối với đàn ông cũng như với rau xanh, thịt thà vậy. Không có thì lấy gì sống. Không biết lựa thì đời chê là hư. Nhưng ngày nào cũng nhìn đi nhìn lại, đến phát chán cả lên. Vậy mà hễ cứ ra chợ thấy xanh xanh tươi tươi một chút là lại cầm lòng không đặng.

2. Phụ nữ với hôn nhân cũng như với những món ăn nấu mỗi ngày vậy. Những món đầu tay thì hồi hộp, sung sướng nấu. Món được khen ngon sẽ tạo một cảm giác dịu dàng của sự trao tặng. Có lắm những lúc hụt lòng tê tái khi người ăn ơ thờ với công sức mình bỏ ra.

Công thức thì đâu cũng như nhau, nhưng khẩu vị thì phải ngày rộng tháng dài mới đong đếm, dung hòa được. Nhiều khi mặn ngọt phải nhường nhau từng chút một, nêm nếm sai thì đổ cả nồi canh. Nhiêu khê. Nhưng cứ thả một cô gái vào một cái bếp, thì cô ấy vẫn sẽ bản năng mà tỉ mỉ băm xắt, dốc hết lòng làm ra một món ăn ngon, ít nhất là theo chuẩn của cô ấy.

3. Phụ nữ có thể có nhiều cách đẹp, và mặc nhiên cho người ngoài đánh giá cái đẹp đó. Nhưng sự nữ tính thì chỉ phụ nữ rõ nhất, khi nhễ nhại mồ hôi chuẩn bị bữa cơm cho những người họ thương mến trong lòng.

Và tình yêu, thì đâu chỉ hình hài một, và chỉ một người ta xác nhận sống đời mới trao gửi. Còn bao nhiêu món ăn ta cần dọn ra để cảm kích cuộc đời, trong những quãng chờ một định mệnh cuối cùng…

4. Thời buổi “cái gì không biết thì tra Gu Gồ”, và các cô gái đô thị có quá nhiều thứ để tra chứ không còn như Bà, Mẹ xưa, toàn tòng ngũ vị là phẩm mực cần thiết nhất. Nên có một tình trạng thường thấy nhiều nàng văn phòng hay tự hào, mẹ em nấu ăn thì cực kì ngon và nhiều chiêu trò nhưng con gái Mẹ toàn chắp vá tự học.

Vì bạn biết không, tôi cho rằng người đàn ông tôi yêu hẳn là một người không ăn bằng lưỡi, nhìn bằng mắt, mà sẽ cảm nhận bằng trái tim tấm chân tình bé mọn của tôi, cô gái vì tỉ mẩn sưu tập một tập đầy công thức nấu ăn.

5. Trưa nay tôi cứ đứng trong bếp lầm bầm mấy điều thiệt ra tôi chỉ muốn tự động viên mình. Nhưng nồi niêu, mắm muối là một phương thức Thiền Định có hiệu quả với tôi. Nhất là trong những khi tôi lao đao giữa dòng mưu sinh, chới với thiệt hơn. Gạt bỏ hết, chỉ tập trung vào thớ thịt đang cắt, nồi canh đang sôi để không bị trào vỡ, hư hỏng.

Những lúc như thế, tôi nghĩ ra được là, cuộc sống đơn giản là tôi cứ chú tâm vào việc mình thực sự muốn làm, thì chính việc không phân tâm vào sự sợ hãi, đắn đo đã là một thành quả nhỏ xíu rồi. Như là nấu có dở quá đổ đi thì cũng rút được kinh nghiệm cho các lần sau đỡ dở hơn, từng chút một. Nhất quyết đừng có đi ăn cơm tiệm là được.