Nếu ai đó hỏi hút thuốc để làm gì, hoặc có ý nghĩa gì, tôi sẽ chẳng bao giờ trả lời.
Chỉ có con người mới là sinh vật cố gắng tìm kiếm một thứ cao đẹp hoặc tàn tệ hơn để cường điệu hóa cảm xúc của mình giữa hư vô. Có người tô hồng cho điếu thuốc bằng son môi; không hiếm kẻ tìm kiếm một sự chất chơi nào đấy ở các loại thuốc cuốn, thuốc nhập; đám trẻ truyền tai nhau về cái “nghệ” của việc đàn ông hút thuốc…
Cuối cùng vẫn là tự vẽ vời cả.
Điếu thuốc chẳng làm ai đẹp hơn. Cũng không hề tăng chút giá trị nào về nhân cách cho một người. Nó, một loại chất kích thích hợp pháp, như rượu và cà phê, đâm một liều nicotin tức thời lên não, làm bạn choáng váng, hoặc ngây ngất tùy tâm trạng. Có người chỉ ngậm khói trong miệng rồi nhả cho có kiểu, kẻ thì cứ bắt người khác phải tọng khói vào phổi để phê. Cuộc đời xét đi xét lại cũng chỉ là của mình, tại sao phải vô duyên đi áp đặt.
Có những người hút thuốc lá chỉ đơn thuần là vì một chút hư ảo, cay đắng và khét lẹt hệt như cuộc đời. Chẳng cần thuốc cuốn, hay một nhãn hiệu hảo hạng nào đấy để chứng tỏ độ chơi, miễn không quá hôi đến mức khó chịu là được. Có người nói rằng khi bản thân bị xì trét, áp lực công việc, mệt mỏi với cuộc sống… cầm điếu thuốc và hút vô họng, cảm giác mọi thứ như biến tan, người như được trút hết những âu lo, bộn bề. Hút chỉ đơn giản là vì có tâm trạng.
Thếgian trăm tỷ loại người, mỗi chặng của cuộc đời tự họ sẽ lại có suy nghĩ khác nhau về việc mình đang làm. Ai cũng biết hút thuốc là xấu, chỉ có điều khi bạn hút thật sự, bạn sẽ hiểu nó có tệ thế nào cũng chẳng tệ bằng tâm trạng hiện tại.
Điếu thuốc chỉ đơn giản là điếu thuốc. Chúng có thể khác nhau ở hương vị hay thương hiệu. Có người nói về thuốc lá chỉ đơn giản là bởi họ thích một câu chuyện hay, hoặc đang tập một thói quen nào đấy để khiến bản thân không nhạt nhòa. Có thể tất cả chỉ là cái cớ để người ta thử một thứ mùi vị đắng ngắt, khét lẹt của thuốc lá mà thôi… hút nhiều sẽ thành thói quen chứ đâu phải người ta đam mê cái vị của nó…
Bạn là ai thì điếu thuốc của bạn như vậy. Nếu bạn dùng nó để viết lại những khoảng lặng đầy trái ngang của cuộc đời thì nó là vậy. Ngắm nhìn một người đàn bà qua làn khói từ miệng cô ấy dưới bình minh cũng là vậy.
Cuối cùng, vẫn chỉ có duy nhất con người là sinh vật đi tìm “ý nghĩa” cho mọi thứ vô tri.