Anh à! Chúng ta quen nhau tính ra là hai tháng rồi ấy nhỉ. Thời gian không phải là dài, mà thực ra là quá ngắn để ta đặt niềm tin vào một người trong cuộc sống. Ấy vậy mà em đã đặt cái niềm tin ấy vào anh mà chẳng hề suy nghĩ, chẳng phải đắn đo suy tính nhiều. Em bất chấp mọi thứ, cứ tin vào anh như một đứa ngốc.
Người ta nói khi yêu tình cảm thật mặn nồng, có vẻ không sai. Chúng ta trải qua bao nhiêu sóng gió, cãi nhau, giận hờn, thậm chí cả chia tay chỉ trong hai tháng ngắn ngủi.
Ừ thì có lẽ em thích anh đấy, nhưng em không biết nó sẽ kéo dài trong bao lâu, hay có chăng chỉ là sự ngưỡng mộ tức thời. Em cũng không biết tình yêu của em dành cho anh sẽ kết thúc khi nào nữa có thể sớm mai thức dậy hình bóng của anh đột ngột biến mất. Chính em cũng không biết mình đang nghĩ cái gì nữa.
Cái cảm giác sống trong một tình cảm chẳng rõ ràng, không biết tình cảm của người kia với mình là như thế nào thật là hoang mang, anh có biết điều đó không?
Em vẫn lẽo đẽo theo anh như cái đuôi sau anh, em chỉ sợ mình làm phiền anh khiến anh khó chịu. Nhưng anh biết không, nếu không đi bên anh em sợ mình mất anh lắm. Lúc nào em cũng có cảm giác không an toàn, em cứ có cảm giác bạn ấy thích anh, đang cố gắng chia tách em với anh.
Em rất rất sợ anh à! Khi nhìn thấy anh kề cận bên bạn ấy. Bạn ấy bạo dạn còn em lại quá nhút nhát, bạn ấy xinh đẹp còn em thì…, bạn ấy có đôi mắt sáng, nụ cười duyên và nhiều thứ khác khiến em có cảm giác lo sợ sẽ mất anh, tự nhiên em không còn tự tin khi có sự xuất hiện của bạn ấy. Anh không tưởng tượng được đâu, em xấu xa lắm, em ích kỉ lắm, em đã ghét bạn ấy khi chưa hề nó chuyện với bạn ấy câu nào, chưa hề tiếp xúc, em còn ích kỉ không muốn anh giảng bài cho bạn ấy…
Lúc này, em nhận ra mình đang ghen với bạn ấy. Em nhận ra mình đang sợ mất anh, rồi mai kia hình bóng của anh sẽ bên bạn ấy mà không phải là em. Vì tình yêu, em sẵn sàng đấu tranh, nhưng cũng vì tình yêu, mà em phải dằn vặt, cắn rứt và cảm thấy có lỗi với người khác.
Em biết mình làm như thế thật nhỏ nhen nhưng em không làm chủ cảm xúc của mình được, em thấy bất an, em muốn ích kỉ để giữ anh bên mình dù rằng em chẳng biết em là gì trong tim anh nữa.